Sống năng động hơn 'nhờ'... tai nạn

Cho dù tháng 5/2006 tai nạn thi đấu đã đặt tay đua motor thể thao Rafal Wilk suốt đời ngồi trên xe lăn, song thực tế chưa bao giờ người rủi ro đánh mất niềm vui cuộc sống và ham muốn hành động.

Chính thái độ sống tích cực đã giúp vận động viên khuyết tật Rafal giành 3 HCV bộ môn xe lăn quay tay paralympic (London 2012, Rio de Janeiro 2016), 2 lần Vô địch thế giới (Canada 2013), Vô địch thế giới ở Greenvill 2014 và 2 danh hiệu Vô địch thế giới tại Nottwil Thụy Sĩ 2015.

Hãy làm quen với Rafal Wilk qua cuộc trò chuyện của phóng viên báo thể thao điện tử Ba Lan Sport.Onet.pl với người nổi tiếng.

Từ thời điểm gặp tai nạn, sau bao lâu anh có thể, thí dụ, tự trèo lên giường?

Khoảng 3 tháng. Tất nhiên việc trèo lên giường không diễn ra chóng vánh và không khác gì người khỏe mạnh, như bây giờ. Khi ấy thời gian loay hoay kéo dài gấp 10 lần, hoặc thậm chí lâu hơn.

Khi nào anh bắt đầu tự mình lái xe hơi?

Xấp xỉ một năm sau tai nạn.

Vài năm trước anh chia sẻ: “Ban đầu tôi gặp khó khăn leo lên nhà. Bất lực, tôi ngồi trên bậc thang gác và khóc. Nhiều lần tôi chảy nước mắt, khi không thể làm việc gì đó”.

Thời đó gia đình chúng tôi sống trong căn hộ tầng 2. 3 tháng sau tai nạn, lần đầu tôi thử leo cầu thang, sau khi lái xe lăn về nhà. Trườn xuống đất, tôi vươn người bám hai tay vào bậc thang. Song cả hai tay đều oằn nhũn, y hệt miếng thạch dừa. Và tôi òa khóc.

Có thể lúc đó hai tay tôi không mềm nhũn, nếu cái đầu tôi đã cứng rắn. Tôi tự cho mình thời gian 3 tuần, đến 1/9, để mang lại ngạc nhiên cho con gái, ngày con bước vào lớp 1.

Và tôi đã làm được: không chỉ tràn ngập ấn tượng mạnh, ngày khai trường, con gái tôi còn chứng kiến kỳ tích-bố Rafal chinh phục cầu thang.

Rafal Wilk trên đường đua Paralympic Rio de Janeiro 2016.

Nghị lực vận động viên thể thao đã giúp anh?

Đúng vậy. Chính xác hơn, tất cả khởi nguồn từ cái đầu. Nhìn chung, tôi luôn tin, ở đời không có việc gì là không thể. Đơn giản, một số việc có thể đòi hỏi nhiều thời gian hơn. Tôi may mắn đã đọc cuốn tự truyện Không tứ chi, không giới hạn của Nick Vujicic (công dân Úc gốc Serbia sinh ra thiếu cả tứ chi vì hội chứng Tetra-amelia bẩm sinh). Trong sách, Nick trích dẫn đoạn văn từ kinh Phúc Âm với nội dung, tại sao có người sinh ra đã mù lòa, chắc chắn đối tượng đã bị hình phạt nào đó. Tuy nhiên khuyết tật bẩm sinh cũng là quà tặng, là động lực để đối tượng có thể làm việc gì đó với cuộc đời bản thân.

Cuộc đời tôi bất ngờ sụp đổ ngày 03/ 5/2006, trong thời khắc một phần tư giây tai nạn đã lấy đi của tôi tất cả. Tôi bắt đầu phải tính đến sự giúp đỡ của người thân, những người có lẽ còn bị sốc nặng hơn tôi, bởi bỗng nhiên họ phải cưu mang thành viên đã trưởng thành nặng hơn 60 kilogam không thể làm bất cứ việc gì với sinh hoạt thường nhật.

Giống Nick Vujicic nghị lực phi thường đã tốt nghiệp đại học, trở thành nhà thuyết giáo truyền cảm hứng sống tích cực nổi tiếng thế giới, anh cũng coi tai nạn của mình như một dạng quà tặng của Thượng đế?

Chính xác. Nếu không bị tai nạn vĩnh viễn phải gắn với xe lăn, tôi không thể có thành tích 5 lần đăng quang danh hiệu Vô địch Thế giới, không thể tham gia Paralympic và mang về 3 HCV. Tôi cũng không thể quen biết vô số nhân vật tình cờ gặp mặt nhờ thực tế, tôi đi xe lăn.

Tôi cũng học được kỹ năng, thậm chí không may rơi vào tình huống tồi tệ nhất, vẫn cần tìm ra hy vọng thoát hiểm. Hiện tôi sống với triết lý này. Và lúc nào tôi cũng có sự lựa chọn. Tôi có thể gây ra tai họa tồi tệ, hoặc đơn giản, tự giành giật cuộc sống vào tay mình, thỏa mãn với thực tại và sống thoải mái. Tôi đã chọn phương án thứ hai.

Có thể hiểu, nhờ tai nạn, anh có cuộc sống mới, năng động hơn?

Đúng thế. Nhờ tai nạn, tôi đã khép lại phần đầu cuộc đời và mở ra chương mới. Phần đầu cũng có những mầu sắc khác nhau, có những ngày đầy nắng và cũng không thiếu ngày u ám. Chương hai tôi bắt buộc phải viết lại từ số 0. Thời gian đầu tôi chưa hình dung nổi, cuộc sống của mình sẽ ra sao. Tôi nghĩ trong bụng, chắc rồi cũng như các trường hợp tai nạn khác, sau một hoặc hai tháng, mình sẽ trở lại cuộc sống bình thường. Trong khi thực tế khác hẳn. Tôi phải đối mặt với đủ loại rào cản. Nhiều ngày tôi không thể cầm ly nước con gái đưa bố uống, không thể tự thay quần áo...

Nếu có thể kéo lùi thời gian, anh có chọn cuộc sống như đã xảy ra?

Nếu số phận đã định cho tôi sự nghiệp vận động viên đua motor thể thao kết thúc trên xe lăn, tôi rất mong thêm một lần trải nghiệm. Chắc chắn tôi không mất gì, bù lại tôi sẽ được thêm nhiều thứ...

Ngọc Báu

((Nguồn: Rafal Wilk: Jedyne organiczenie jest w naszych glowach))

Nguồn SK&ĐS: https://suckhoedoisong.vn/song-nang-dong-hon-nho-tai-nan-n180865.html